tháng 2 2017


Tớ là nơi truyền tải cảm xúc của cậu…
Cũng là nơi cậu cảm nhận được hạnh phúc, yêu thương của ai đó.
Giống như vân tay, Tớ tạo nên sự khác biệt. Cậu duy nhất khi tớ là duy nhất..
Với hơn 1 triệu liên kết dây thần kinh, Tớ là một trong các cơ quan có độ nhạy cảm cao nhất….
Nhưng tớ không tự sản sinh được dầu và lại rất dễ mất độ ẩm.
Sao lại để tớ thức giấc với lớp da chết đáng ghét, cũng như những vết nứt nẻ xấu xí kia.
Trái tim tớ nhiều vết sẹo và tớ không muốn người ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại…Cứ để tự mình liếm láp những vết thương nhỏ bé đó….
Che giấu hộ tớ nhé!

Tình ra nàng ấy về cũng được vài ba ngày rồi. Song hành cùng nàng luôn anh chàng gió lạnh lùng, kiêu ngạo và vô tình. Cặp bài trùng này đi tới đâu là nơi đó xuất hiện những cơn ho kéo dài, cơn đau đầu thường xuyên hơn do viêm họng mãn tính, do cái xoang nó hành vì khí trời trở lạnh.
Hờn ghê vậy đó, Đông đến làm con người ta hao tổn nguyên khí dễ sợ. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nàng Đông không có lỗi, lỗi là ở ta. Không ốm, không đau, không ho, không bệnh thì làm sao ta biết yêu và trân trọng, gìn giữ sức khỏe của mình. Khi ta mạnh khỏe thì mọi việc đều Ok, cứ tàng tàng mà tiến. Nàng Đông vừa đến, đùa giỡn 1 chút đã thấy lăn quay ra trùm chăn ở nhà rồi.
Chưa kể những lúc ốm đau, con người ta bỗng trở nên yếu đuối, "bánh bèo" lắm cơ. Trái tim khi ấy rất dễ bị tổn thương và tủi thân. Cơ mà với các Crush, đó lại là cơ hội ngàn năm có 1 để thể hiện sự quan tâm, chăm sóc và thấu hiểu của mình. Biết đâu đấy, Đông chưa qua nhưng ta lại có cái chăn 37 cũng nên, cuối năm nhà mình thêm chén bát và ra năm lại đi lên phường đăng kí....
Ngẫm thì cái danh "thiên hạ đệ nhất mai mối" phải dành cho nàng Đông mới đúng. 1 tháng nàng ấy "se duyên" thôi, mà biết bao cặp đôi đến với nhau, tay trong tay, chân trong chăn, và dân số lại tăng.
Chẹp, cái kết đúng kiểu "happy eding" ^^!
Nhưng đâu đó, bên cạnh những mảnh đời tìm thấy nhau, còn có những mảnh đời xóa tên nhau mãi mãi.
Đông về lại thấy nhớ, lại thấy chạnh lòng rồi thấy cô đơn trống vắng...
Mùa đông đứng nhìn lại kỷ niệm xưa
Khẽ vuốt cây rung dù là cơn gió
Nhắc nhở bâng quơ bóng hình đứng đó
Đã mấy đông rồi không thấy về thăm...
Khẽ chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều nhạt nắng, cô nhớ về anh....
Cô nhớ cái tựa đầu trên phố nghe gió rít ngang tai, nhớ cái nắm tay lần đầu bỡ ngỡ, nhớ mùi nước hoa trộn lẫn mùa đông trên mái tóc. Cô nhớ ánh mắt anh, nhớ vòng tay ôm chặt. Cô nhớ những dỗ dành mỗi lần cô nũng nịu....
"Em giận dỗi vì mùa đông có nắng
Sao không mưa cho mình sát gần nhau?"
---
"Không phải tại mùa đông đâu em…
Tình yêu của chúng mình đôi lần vẫn thường như thế
Vẫn có những giá băng, hờn ghen, và giống như câu chuyện ngày xưa bà vẫn thường hay kể
Có hai kẻ yêu nhau, nhưng trái tim lắm lúc hoá đá, dại khờ…

Em đừng trách mùa đông, và trách cả những giấc mơ
Khi anh không thể mang cho em những bông hoa được kết bằng tuyết trắng
Tình yêu chúng mình đôi khi vẫn có những phút giây chìm trong thinh lặng
Chẳng phải tại mùa đông, chẳng phải tại giấc mơ…
Đâu phải tại mùa đông anh mới viết những câu thơ
Nhắc lại chuyện xưa khi phố giao mùa cho hai người rút rích nhau trong chiếc khăn ấm
Không phải tại mùa đông đâu, tại bàn tay anh vẫn đôi lần khô khan, tím lạnh
Khi chạm vào khung cảnh xa xưa…

Em đừng trách mùa đông, và đừng trách những cơn mưa…
Đâu phải chuyện Ngưu – Chức đâu mà trói nhau vì những điều mộng mị
Chuyện ngày xưa đã trở thành trò chơi cũ kĩ
Chẳng còn ai vui khi nhắc lại những hoang tàn…
Tình yêu chúng mình giống như những tản băng tan
Gieo rắt mảng tuyết rơi cho đôi tim vẫn thường hay lạnh giá
Chẳng phải tại mùa đông, cũng chẳng phải vì câu thơ xưa em từng mặc cả
Chỉ tại tim mình không đủ chứa nỗi nhớ, thương mong…"

– Hình như cô ấy thay đổi rồi, không còn như trước nữa. Mấy ngày nay cô ấy không đụng đến tớ … 🙁
– Có thể cô ấy không thích, có thể cô ấy không muốn hay có niềm vui khác chẳng hạn. Như vậy cũng hay mà, tớ được nghỉ ngơi, chẳng bị cắm vào cái lỗ kia. Cậu cũng không phải chịu sức nóng gần 100 độ nữa. Chẳng lẽ đêm nào cậu cũng muốn?
– Nhưng tớ cứ cảm thấy thiếu thiếu…..Dù gì cũng từng là thói quen của nhau mà. Bây giờ cô ấy thi thoảng mới đụng đến tớ nhưng chỉ 1 lát rồi thôi. Hời hợt, vô cảm, lảng tránh.
Cổ không còn nhâm nhi, không ve vuốt hay thả ánh nhìn vào tớ như trước nữa. Tự nhiên tớ thấy nhớ bờ môi đó, ánh mắt đó và cả bàn tay đó.
Tớ đã làm gì sai? hay cô ấy đã đổi vị, tìm niềm vui nơi khác?
– Ài chà, cậu suy nghĩ nhiều quá đấy!
……
Cô im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện đó. Giấc ngủ sâu hồi nãy giúp cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Những lời chiếc ly cf nói với đèn học khiến cô choàng tỉnh…..
Đã bao ngày cô bỏ quên thói quen uống cf và viết lách cách trong đêm?

Sáng nay, khi tui đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm thì nghe tiếng mấy chú chim chí chóe gọi nhau trên mái nhà, ẫm ĩ cả 1 góc trời. Cứ như thế giới này là của chúng vậy.
Vươn tay lấy em điện thoại đang nằm lăn lóc dưới sàn (chắc tối qua lại bị tui đá xuống đây mà)…
– Ối giời ơi, mới có 10h sáng….. Hừm, mấy con chim đáng ghét này dám làm ta tỉnh sớm như này. Méo thật, bà mà có súng mà chúng mày biết tay bà.
Thực, nói không phải khoe chứ hiếm hoi lắm tui mới dậy lúc 10h vào ngày cuối tuần như này. Bình thường khi người ta đi ăn trưa tui mời mò dậy ăn sáng :3 :3
Gãi gãi đầu, tui vùng dậy, hôm nay quyết tâm ăn sáng trước khi người ta ăn trưa. Kéo cái rèm mỏng manh sang, quái, nắng gì mà nắng thế này, mùa đông hay mùa hè đây? Ông trời cũng chập mạch giống mình rồi, không phân biệt được mùa nào mà chiếu nắng thì phải.
Dụi dụi mắt….
– Ớ, ớ…… Đây là đâu? Trọ tui ở tầng 1 mà, sao bjo nó cao thế này? Ớ, núi với mây đâu ra đây? Người đâu lắm thế này? Toàn người cao – to – trắng -thơm thế này? (định viết cao to đen hôi nhưng nỏ phải)
OMG, Tui đang ở đâu đây? Where are you, xí, lộn, where am i?
– Cha mạ ơi, cái con điên này, ồn ào thế. Vặn nhỏ cái volum lại coi nào. Ở đâu mà ở đây, à, ở đây mà ở đâu, chẹp, túm váy lại đang ở ABC đó má.
– Woat the heo????
– Cốc, mộng du à bà kia
……


Ngày này 2 năm về trước, anh đã nói với cô rằng: “Nếu em chỉ đi tìm kiếm, chạy theo những thứ miễn phí thì giá trị của em chỉ ở mức miễn phí mà thôi”
Kể từ đó, cô rời xa dần những buổi offline miễn phí, những giờ học miễn phí. Cô đặt mua sách nhiều hơn, bỏ tiền để mời nhiều anh chị khóa trước đi cafe nhiều hơn. Cô đầu tư cho những khóa học online, những tài liệu không gắn nhãn Free, cùng lắm là sale off % vì hồi đó còn sinh viên mà.
Bạn bè cô bảo cô thật là ngu ngốc khi bỏ tiền ra cho các khóa online chỉ độ 1 tiếng hay vài ba tiếng, rồi bảo cô không lo chăm chút nhan sắc “trời phú” của mình đi. Con gái mà, cứ xinh đủ xài và ngoan là được. Cô cũng nghĩ thế, nhưng cô còn muốn sau này, mình đi shopping không cần nhìn giá hay săn những đợt sale off của các Shop bên đường.
Cô bỏ tiền cho những khóa học, cho những buổi gặp gỡ bên ngoài….và cái cô nhận lại được là những lời chia sẻ, kinh nghiệm cũng như những lời góp ý chân thành của các anh chị ấy. Những lời khuyên đó, có người phải mất mấy chục năm hay phá sản đôi ba lần mới nhận ra được. Cô cảm thấy mình thật may mắn. Nickname Lucky của cô ngày ấy cũng từ đó mà ra.
Càng trải qua nhiều chuyện, cô càng thấm nhuần giá trị câu nói của anh ngày ấy. Không có gì là miễn phí, chẳng có ai thành công mà suốt ngày lại đòi hỏi có được những thứ miễn phí cả. Thành công có cái giá của thành công, thất bại là cái giá đắt nhất của mọi thành công.
Trong công việc lẫn cách sống, cô tâm niệm, giá trị cô nhận được bao nhiêu, cô sẽ đáp trả bấy nhiêu. Cô tin Luật nhân quả vẫn tồn tại ở thế giới này.
Với 19 năm kinh nghiệm sống trên đời, cô cho rằng, cuộc đời thay đổi chỉ khi mình thay đổi, vận mệnh chỉ tay đều do suy nghĩ của mình hình thành nên.
Cô hay nói với bạn mình, năm 1 ĐH cô nhìn đời với một màu trắng. Nhưng đến năm 2, năm 3, cuộc đời cứ thế đen dần đen dần. Cũng may, tốt nghiệp ĐH, cuộc đời bớt đen hơn, và chuyển thành màu xám.
Ngẫm, nhiều khi thấy cuộc đời mình giống như phim Tây Du ký. Cô là nhân vật chính, bên cô có “sư phụ pro”, “huynh đệ thân tín tài tình”.
Để lớn lên, tìm được chân lý cuộc đời, cô phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn, gặp không ít “yêu quái”. Lâu lâu 1 số việc cứ lặp đi lặp lại như việc người ta chiếu lại phim Tây Du ký vậy.
Dẫu chiếu lại, phim ấy vẫn hay – và cuộc đời cô cũng thế ……

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Chocopie's Blog. Được tạo bởi Blogger.