Tình ra nàng ấy về cũng được vài ba ngày rồi. Song hành cùng nàng luôn anh chàng gió lạnh lùng, kiêu ngạo và vô tình. Cặp bài trùng này đi tới đâu là nơi đó xuất hiện những cơn ho kéo dài, cơn đau đầu thường xuyên hơn do viêm họng mãn tính, do cái xoang nó hành vì khí trời trở lạnh.
Hờn ghê vậy đó, Đông đến làm con người ta hao tổn nguyên khí dễ sợ. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nàng Đông không có lỗi, lỗi là ở ta. Không ốm, không đau, không ho, không bệnh thì làm sao ta biết yêu và trân trọng, gìn giữ sức khỏe của mình. Khi ta mạnh khỏe thì mọi việc đều Ok, cứ tàng tàng mà tiến. Nàng Đông vừa đến, đùa giỡn 1 chút đã thấy lăn quay ra trùm chăn ở nhà rồi.
Chưa kể những lúc ốm đau, con người ta bỗng trở nên yếu đuối, "bánh bèo" lắm cơ. Trái tim khi ấy rất dễ bị tổn thương và tủi thân. Cơ mà với các Crush, đó lại là cơ hội ngàn năm có 1 để thể hiện sự quan tâm, chăm sóc và thấu hiểu của mình. Biết đâu đấy, Đông chưa qua nhưng ta lại có cái chăn 37 cũng nên, cuối năm nhà mình thêm chén bát và ra năm lại đi lên phường đăng kí....
Ngẫm thì cái danh "thiên hạ đệ nhất mai mối" phải dành cho nàng Đông mới đúng. 1 tháng nàng ấy "se duyên" thôi, mà biết bao cặp đôi đến với nhau, tay trong tay, chân trong chăn, và dân số lại tăng.
Chẹp, cái kết đúng kiểu "happy eding" ^^!
Nhưng đâu đó, bên cạnh những mảnh đời tìm thấy nhau, còn có những mảnh đời xóa tên nhau mãi mãi.
Đông về lại thấy nhớ, lại thấy chạnh lòng rồi thấy cô đơn trống vắng...
Mùa đông đứng nhìn lại kỷ niệm xưa
Khẽ vuốt cây rung dù là cơn gió
Nhắc nhở bâng quơ bóng hình đứng đó
Đã mấy đông rồi không thấy về thăm...
Khẽ chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều nhạt nắng, cô nhớ về anh....
Cô nhớ cái tựa đầu trên phố nghe gió rít ngang tai, nhớ cái nắm tay lần đầu bỡ ngỡ, nhớ mùi nước hoa trộn lẫn mùa đông trên mái tóc. Cô nhớ ánh mắt anh, nhớ vòng tay ôm chặt. Cô nhớ những dỗ dành mỗi lần cô nũng nịu....
"Em giận dỗi vì mùa đông có nắng
Sao không mưa cho mình sát gần nhau?"
---
"Không phải tại mùa đông đâu em…
Tình yêu của chúng mình đôi lần vẫn thường như thế
Vẫn có những giá băng, hờn ghen, và giống như câu chuyện ngày xưa bà vẫn thường hay kể
Có hai kẻ yêu nhau, nhưng trái tim lắm lúc hoá đá, dại khờ…
Em đừng trách mùa đông, và trách cả những giấc mơ
Khi anh không thể mang cho em những bông hoa được kết bằng tuyết trắng
Tình yêu chúng mình đôi khi vẫn có những phút giây chìm trong thinh lặng
Chẳng phải tại mùa đông, chẳng phải tại giấc mơ…
Đâu phải tại mùa đông anh mới viết những câu thơ
Nhắc lại chuyện xưa khi phố giao mùa cho hai người rút rích nhau trong chiếc khăn ấm
Không phải tại mùa đông đâu, tại bàn tay anh vẫn đôi lần khô khan, tím lạnh
Khi chạm vào khung cảnh xa xưa…
Em đừng trách mùa đông, và đừng trách những cơn mưa…
Đâu phải chuyện Ngưu – Chức đâu mà trói nhau vì những điều mộng mị
Chuyện ngày xưa đã trở thành trò chơi cũ kĩ
Chẳng còn ai vui khi nhắc lại những hoang tàn…
Tình yêu chúng mình giống như những tản băng tan
Gieo rắt mảng tuyết rơi cho đôi tim vẫn thường hay lạnh giá
Chẳng phải tại mùa đông, cũng chẳng phải vì câu thơ xưa em từng mặc cả
Chỉ tại tim mình không đủ chứa nỗi nhớ, thương mong…"