Lâu lâu (à, dạo này thường xuyên), cô chỉ muốn gập anh lapgia, giục hết giấy note các kiểu vào 1 xó.
“Mệt quá ”
“Chán quá, méo viết nữa”
“Hazzz, tụt cả cảm hứng, méo muốn gõ bàn phím"
"Ớn quá...."
Ngày chi tay, bạn cô chọn công việc gõ đầu trẻ, còn cô lại rẽ ngang chọn việc gõ bàn phím. Tính nay cũng được khá khá mùa lá rụng rồi.
Ngày đó, lúc mới chập chững vào nghề, cô máu vãi chưởng. Một ngày cũng "chế biến" được hơn chục món, "chay có", "mặn có"', "vừa chay, vừa mặn" cũng có. Ấy vậy mà, dạo này, cô lại cảm thấy tắc tị, nhàm chán và tụt hết cảm hứng gõ gõ.
Mấy "anhchữ" dường như cũng hết muốn nhảy nhót, vui đùa hay nghe cô thổ lộ rùi.
Không chán sao được, gần như 20/24 tiếng, các "anh" đều phải chiêm ngưỡng nhan sắc của cô.
- 1 like cho chú, câu nói chuẩn nhất ngày. (anh M lướt lướt và nói)
- Em cũng đồng ý với bác. Ít ra đẹp đẹp, xinh xinh thì còn đỡ, đàng này như bà YAMAHA. (anh E vừa chơi game vừa phán)
- Ừm, mới đầu thì thấy kute, đáng yêu. Bây giờ chỉ thấy nai tơ con gà ngơ. Chẳng thu hút gì... (anh N comment)
- .....
(Méo, vừa up tus lên cái mà 28 like + 1 like chính chủ)
Ngẫm cũng đúng ....
Không ngán mới lạ, hệt như cảm giác ăn mỳ tôm nguyên tháng hay phải ăn phở nguyên tuần.
Không chán mới lạ, ngày nào cũng gõ gõ, đọc đọc, sửa sửa lại gõ gõ, rồi bung lụa, "rang tôm"...... Chanh vắt mãi nó cũng hết nước nữa là.
Lắm lúc, dễ type quá sinh ra làm biếng....
Thế đấy, giờ làm sao để kích cái hứng đang bị tụt xuống gần đáy nhở? Giờ phải làm sao?
Làm sao ai biết làm sao bây giờ!
Vô tình liếc sang chị ví, cô cảm thấy đáng sợ đến gai cả người. Cái cảm giác ấy mới "vui" làm sao, kiểu lâng lâng một nỗi niềm khó tả...