Đó là câu hỏi - à, không câu nói troll của đám bạn mỗi khi cô lại kể về việc đi cafe một mình.
Hìu, chẳng biết trả lời sao,
- Tớ thích thì tớ đi thôi. Tớ mà, mấy khi làm gì đó có lý do. Ngẫu hứng qua cầu thế thôi.
- Haha, thế mới nói chẳng ai hiểu được nàng. Về với hành tinh của mình đi.
Thế đấy, bạn với bè...
Cô có thói quen lang thang quán cafe mỗi tuần. À, có lẽ do cô cứ đi lang thang thế nên thành quen. Người ta bảo việc gì lặp đi lặp lại sẽ hình thành nên thói quen mà.
Những buổi chiều tà hay một sáng chủ nhật tinh khôi, bất kể là ngày lãng đãng hay bù đầu bởi những việc cần làm, khi nào thấy thích, cô lại đi tìm cho mình một quán cafe.
Một mình. Một xe. Mang cái balo to dùng và cứ thế tạt vào quán nào cô thấy vắng nhất. Nhiều lúc cô tự hỏi, vì quán vắng nên cô vào hay cô vào quán mới vắng, bởi sau đó, quán vắng thật, vì chẳng mấy ai vào ngồi nữa.
Theo thời gian, mọi thứ đều thay đổi. Tốt hơn hay xấu đi là do mình chọn lựa.
Ngày trước, mỗi lần lang thang, cô chỉ lui tới duy nhất 1 quán, ngồi đúng 1 chỗ và mặc nhiên đó là chỗ của mình. Chỉ cần cô ngồi xuống ghế, tự động có anh chàng mang ra ly nhiều cà phê ít sữa, và không quên kèm theo câu nói "Như cũ nha bé".
- Ìu, Vũ như cẩn à a, em định đổi sang món khác chứ uống hoài 1 món thế này, chán lắm.
- Thế .... để anh vào làm cho cô món khác nha?
- Dạ thôi, em đùa ấy mà. Em chung tình lắm, trước sau như một. Hì hì. Thanks a nha.
(Thực ra là lúc đó cô không nghĩ ra được món nào thay thế nó ^^)
Nhấc phin cafe lên, cô chọn viên đá không to không nhỏ, nhắm đủ tan hết khi cô nhấp ngụm cuối cùng là chuẩn. Khuấy nhẹ cái thìa vòng quanh ly, mùi cafe thơm dịu, thoảng chút béo của sữa. Cô tranh thủ nhìn quanh quán 1 vòng, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Hàng trúc xanh bao quanh, hồ cá bé bé với những chú cá ngộ ngộ, cây mận nay ra hoa rồi, haha, thế là sắp đc ăn mận nữa rồi. Những khóm hoa, bụi cỏ xiu xíu hôm nay có vẻ tươi hơn....
Nghĩ cũng lạ, cảnh vẫn thế, cây vẫn thế, cùng góc nhìn thế, chẳng hiểu sao cô lại thấy thích thú. Dẫu cô lui tới không dưới trăm lần, nhưng sao mỗi lần ngắm chúng, cô như đứa trẻ lần đầu tiên đi xa, mọi thứ mới lạ đến lạ thường.
"Chắc tại cô đơn quá!"
Có thể thế mà cũng không hẳn là thế. Cô không giải thích cũng như không muốn tìm lời giải đáp. Với cô, có lý do để bắt đầu thì sẽ có lý do để kết thúc.
Nói vậy chứ, đi cafe một mình cũng có nhiều cái thú vị lắm. Cô có thể suy nghĩ lung tung, rồi viết vài dòng rời rạc, tự do làm việc, không phải nói chuyện, bớt cảnh lắng nghe.
Ngồi một mình bên ly cafe, cô như tách khỏi thế giới ồn ào, thị phi, giả dối và đầy những toan tính. Cô có thời gian ngắm nhìn những người bán vé số, những chú chạy xe ôm, những cô lao công đang dọn đường, cậu nhóc đang cố gắng tập đi, cô bé con nhí nhảnh với chỏm "củ tỏi" mới được mẹ cột lên....Cuộc sống nhiều màu sắc quá, không chỉ có buồn, vui, giận hờn, ganh đua, tranh đấu, chạy vạy .... cô muốn khám phá hết những sắc màu đó, góp nhặt về cho mình những gì bình dị nhất, giản đơn nhất và chân tình nhất.
Nhấp ngụm cafe, đắng đắng, ngọt ngọt, cô bắt được một chút tỉnh táo, một chút lãng du, chút buồn rồi nhớ...... giây phút lặng yên cạnh ai đó.
Cô từng ngồi trong quán cafe với một ai đó để 8 chuyện trên trời dưới đất, để lắng nghe, để trải lòng và có khi để... không nói năng gì cả, chỉ thoáng nhìn nhau rồi nhìn những chiếc thìa cứ lanh canh khuấy mãi trong ly.
Có những người cho cô cảm giác chỉ cần ngồi cạnh trong buổi chiều nhạt nắng đã là đủ. Những khoảng khắc lặng thinh và bình yên ấy, cô chỉ muốn đập nát cái đồng hồ đang nhích dần kia đi.
Nhưng thời gian chẳng bao giờ vỡ vụn theo một cái đồng hồ., và nó cũng là thứ một khi đã mất đi chẳng ai có thể lấy lại được. Không ai nắm giữ được thời gian, nên người ta luôn quý trọng, tranh thủ và tiếc nuối, nhớ nhung.
Cô mỉm cười. Ừ, chẳng ai nắm giữ được thời gian, và .... nắm giữ được cô.
Đám bạn cô nhiều lần thắc mắc, sao lại có thể đi uống cafe một mình? Cái dáng ngồi bên cửa sổ, khuấy ly cà phê và nhìn sang bên đương sao mà cô độc thế!
Hìu, Cô từng đi cafe với nhiều người, ngồi trong bao nhiêu quán cafe, chuyện trò đến mức cô chẳng nhớ đã nói những gì ấy chứ. ĐN có nhiều quán cafe mà. Nhưng nhiều lần hơn là đi cafe một mình, không có ai bên cạnh. Cô cảm nhận được giá trị của việc ở một mình, cô cũng có thể tự làm mình hạnh phúc.
Chẳng ai có thể khóa chặt một nụ cười, cột lại một ánh mắt, đóng băng một trái tim hay chiếm trọn một linh hồn....... Chúng vô giá vì chẳng ai nắm giữ được.